Có một thời ta là của nhau
Cây xanh lá, đá cũng lên màu...
Hương nồng ấm, tay trong tay quyến luyến
Môi chạm môi, khe khẽ cụng đầu ...
Có một thời ta đã là của nhau
Hoa theo gió xoay xoay trêu nắng
Mây lãng đãng trôi đi ngơ ngẩn
Thẩn thơ nhìn đôi lứa yêu nhau ...
Có một thời ta từng là của nhau
Con phố ấy lúc reo vui lên tiếng
Lúc say đắm, lúc trầm ngâm lo lắng
Khi ta buồn, hay hờn dỗi vì nhau ...
Đến bây giờ khi không còn của nhau
Cây trút lá, đá kia rêu xanh quá
Hương ngày ấy nay phôi pha trong gió
Tay tìm tay, đôi môi lạnh vẫn chờ ...
Đến bây giờ ta không còn của nhau
Hoa xơ xác tự ru mình trong gió ...
Mây gọi gió mong tìm nơi đâu đó ...
Đôi bóng hình của hai đứa yêu nhau
Khi bây giờ chẳng còn gì của nhau
Con phố cũ nay lặng thinh, hoang vắng
Chẳng buồn vui chẳng nói cười, lẳng lặng ...
Ngóng chờ người vẫn hờn dỗi ngày mưa ...
Có một thời ta được là của nhau
Hương hoa nắng say say làn tóc
Hình như gió cũng giật mình khi em khóc ...
Nhận ra mình đã chẳng còn của nhau ...
No comments:
Post a Comment